TIN TỨC GIÁO XỨ - SỨ MỆNH MỘT CON ĐÒ

SỨ MỆNH MỘT CON ĐÒ

Liên lạc giữa hai bờ  một dòng sông là cây cầu. Cầu bị gãy, liên lạc buộc phải gián đoạn. Liên lạc bị gián đoạn, nhưng nhu cầu liên lạc thì không thể gián đoạn.

Con đò, trong trường hợp trên, trở thành một phương tiện quan yếu. Sứ mệnh của nó là nối liền hai bờ. Khách bên này, nhờ nó, sang được bên kia. Người bên kia, nhờ nó, qua được bên này. Không những đưa người sang sông, nó chuyên chở cả hàng hóa và nhu yếu phẩm cho  cư dân ở cả hai bờ.

Tự thân con đò, không thể sánh được với cây cầu. Nó không vững chải, kiên cố và an toàn bằng. Di chuyển bằng đò nhất định không nhanh chóng bằng sử dụng cầu. Trên cầu, không những người, mà còn cả xe cộ, trọng tải hàng tấn vẫn có thể qua lại dễ dàng. Con đò không thể thế. Sức tải của nó chỉ có hạn. Vào ngày nước lớn, ngược gió ngược dòng…hành trình sang sông, không những không êm ả, mà còn có những nguy cơ, trở ngại.

Dù cam go như thế, những mỗi khi cây cầu không còn, sự hiện hữu của con đò vẫn không thể thiếu.

Đức Cha Luy, tôi muốn ví, như một cây cầu. Ngày ngài nằm xuống, 22/02/1995, là ngày cây cầu bị gãy.

Cầu đã gãy, nhưng liên lạc giữa bờ Đông và bờ Tây vẫn phải liền nhịp. Nó cần được tiếp tục, để duy trì được sức sống cho cả đôi bờ. Sự cần thiết này đã là cơ sở để Hội đồng Tư Vấn bầu chọn Cha Micae Lê Văn khâm, lúc đó đang là Tổng đại diện, kiêm Quản lý, vào chức vụ Giám quản. Tư thế của Ngài, được cả Đức Cha Giuse và Đức Cha Luy tín nhiệm và được đặc tuyển từ Gò Dầu về phục vụ tại Tòa Giám Mục, đã tạo cho Ngài trở thành nhân vật thích hợp nhất đối với chức vụ trên.

Từ ngày đó, ngài như một con đò, được trao trọng trách, duy trì sinh hoạt giữa Tòa Giám Mục, là bờ phía Bắc và cộng đoàn các giáo xứ, là bờ phía Nam, để dòng sông giáo phận tiếp tục thể hiện vai trò của mình.

Bốn năm, một tháng trong sứ mệnh đưa khách qua sông, từ tháng 02/1995 tới tháng 03/1998, chắc chắn ngài đã thâm cảm được cái thực tế, vừa vinh quang, vừa nhức nhói của việc đưa khách này. Nếu có những bình minh ấm áp, với giọt nắng đùa vui trên dòng nước, thì cũng chẳng thiếu những buổi chiều vắng lặng cô lieu, với ưu tư trĩu nặng cõi lòng. Nhiều vinh quang chợt đến, nhưng lại vội đi. Có những niềm vui rạng rỡ trên vầng trán, thì cũng có những sầu khổ chìm sâu trong ánh mắt. Ánh mắt chỉ còn biết hoang mang nhìn dòng sông không êm ả, những đã nổi sóng.

Khách vẫn qua sông, những khách chỉ hững hờ. Lời chào hỏi, có đấy, những chỉ hời hợt bên ngoài, mà thiếu hẳn chất chân thật. Con đò, dù bị dập vùi vì sóng gió, vì tháng năm, nhưng những khách, nhờ đò qua sông…chẳng biết có ai đã để lại cho con đò một cảm nhớ, một tiếng phân ưu?

Bốn năm một tháng địa phận trống ngôi, mọi người chỉ biết cầu nguyện, hy vọng và đợi chờ. Con đò, vì thế, vẫn miệt mài với sứ vụ nối liền hai bờ, hai nơi. Tại sao Chúa lại muốn giáo phận nhà phải chờ và chờ lâu như thế?

Mỗi người đều có thể trả lời theo cảm nghĩ của riêng mình, nhưng tất cả đều gặp nhau ở một điểm là “ ý Chúa muốn thế”. Ý định của Ngài, bao giờ cũng vượt xa mọi toan tính của con người. Cũng như Đông Đoài xa cách nhau thế nào, thì tư tưởng của Thiên Chúa cũng vượt trỗi hơn tư tưởng của con người như vậy.

Xin tán tụng sự quan phòng đầy khôn ngoan của Thiên Chúa. Xin tri ân Cha Micae, trong sứ mệnh con đò, kéo dài cả bốn mùa lá đổ. Hôm nay, cây cầu giáo phận đã được thiết lập, Cha cũng chuyển sang đảm nhận chức vụ mới: Tổng đại diện của cộng đoàn linh mục. Xin chúc Cha đạt nhiều thành quả tốt đẹp. Và cuối cùng, xin cho những gì Thiên Chúa đã khởi sự, được kiện toàn viên mãn trong giáo phận chúng ta.

Hồng Nguyên

Nguồn: Kỷ yếu giáo phận Phú Cường

 

BÀI VIẾT CÙNG MỤC