Trong tông huấn "Sacramentum Caritatis", Đức Giáo Hoàng Benedict XVI giúp chúng ta hiểu sâu sắc hơn giữa việc cử hành Thánh Thể và việc chầu Thánh Thể.
- Tính liên tục của Mầu nhiệm Thánh Thể: Tông huấn cho thấy không có sự đối lập giữa việc cử hành Thánh Thể và việc chầu Thánh Thể. Chúng cùng bản chất của một mầu nhiệm. Thánh lễ không kết thúc với phép lành cuối lễ. Thay vào đó, Thánh Thể mời gọi các tín hữu tham gia vào sự hiệp thông liên lỉ và đối thoại thân mật với Chúa Kitô Thánh Thể.
- Từ cộng đoàn đến cá nhân: Trong khi Thánh lễ là một cộng đoàn cử hành, nơi hy tế của Chúa Kitô được được hiện tại hoá để cứu chuộc nhiều người, thì việc chầu Thánh Thể là nơi thể hiện đức tin cá nhân. Tại đây, các tín hữu có thể trò chuyện trực tiếp với Chúa Giêsu và dành thời gian suy ngẫm và chiêm niệm cá nhân.
- Nhận thức sâu sắc hơn: Tông huấn lưu ý rằng việc chầu Thánh Thể có thể giúp các tín hữu có nhận thức và hiểu biết sâu sắc hơn về những gì cử hành trong Thánh lễ. Nó giúp việc cử hành Thánh Thể tích cực và có ý nghĩa hơn.
- Sự hiện diện vượt ra ngoài thời điểm phụng vụ: Tông huấn nhấn mạnh rằng sự hiện diện của Chúa Kitô trong Thánh Thể vượt ra ngoài việc cử hành phụng vụ. Thánh Thể được bảo quản trong nhà tạm là minh chứng cho sự hiện diện liên tục này. Đó cũng là lời mời gọi các tín hữu đến chiêm ngắm theo cá nhân hoặc cộng đoàn bên ngoài Thánh lễ.
- Sức mạnh truyền giáo: Việc chầu Chúa không chỉ là một phụng vụ bổ sung cho việc cử hành Thánh Thể mà còn có khả năng truyền giáo. Qua đó, các tín hữu có thể làm chứng cho tình yêu của Thiên Chúa, tình yêu đó sau đó có thể được lan tỏa ra cho người khác.
Tóm lại, "Sacramentum Caritatis" miêu tả việc cử hành Thánh Thể và việc chầu Thánh Thể là có liên quan mật thiết với nhau. Mỗi cử hành đều làm phong phú thêm sự hiểu biết và kinh nghiệm của cử hành khác. Cả hai đều là con đường cần thiết cho các tín hữu để trải nghiệm và làm sâu sắc thêm mối quan hệ của họ với Chúa Kitô trong Thánh Thể.